Mấy bức ảnh này được tôi chụp vào một ngày tháng ba âm u. Hôm đó tôi tới la poste để gửi một bức thư tay cho một người bạn, với niềm hy vọng tràn trề.
Không hiểu vì sao những góc của giáo đường lại quyến rũ với tôi đến vậy. Tự nhiên tôi như được đồng cảm với người thi sĩ họ Trịnh:
“Trời còn làm mưa, mưa rơi mênh mang
Từng ngón tay buồn em mang, em mang
đi về giáo đường ngày Chủ Nhật buồn
Còn ai còn ai? đóa hoa hồng cài lên tóc mây
ôi đường phố dài lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em nồng nàn, ru em nồng nàn”
Lang thang một lúc, những cảm xúc cũ lại ùa về tới tôi.
Ký ức như những giọt buốt giá, đọng lại vào từng câu từ:
Sẽ chẳng còn nắng
Trên đôi vai gầy
Chẳng còn nhành hoa
Vương trên trang giấy
Mộng ước ngày nào
Trôi theo làn mây
Chỉ còn nhành cây
Nhớ mùa thu cũ
Mưa tới rồi mưa qua. Nhưng bão giông trong lòng, tới khi nào mới ngớt?